- Anh vác cái gì mà nặng dữ vậy ? - Ờ mấy trái ổi và bánh tráng anh mua ở bến phà Mỹ Thuận đó mang về làm quà cho ba má và mấy đứa em. - À, nhắc tới ba má của anh mới nhớ ... mà thôi nói chuyện sau hé anh , chắc anh cũng nôn về gặp chú thím Năm rồi . Tội nghiệp ổng bả cứ mong anh luôn. - Ừ, thôi anh đi trước nhen - Hùng trả lời rồi bước vội .
Hùng bước đi rồi . Mà Lệ vẫn còn đứng đó, tay bưng rổ quần áo vừa mới may xong, nhìn Hùng chăm chăm từ phía sau lưng một cách thích thú . Nhớ ngày xưa, lúc còn nhỏ Lệ hay thường qua nha Quyên (em gái của Hùng) chơi và đến năm Lệ bước vào tuổi dậy thì thì nàng bắt đầu để ý tới người anh của Quyên, là Hùng. Và sau đó thì thương thầm Hùng. Đã hơn 3 năm rồi, Lệ vẫn ấp ủ trong lòng mối tình thầm kín với người anh của nhỏ bạn, mà nào ai có hay đâu, kể cả Quyên là người bạn thân nhất cũng không hề biết . Dạo đó Quyên chỉ thấy một điều lạ là Lệ hay sang nhà chơi với Quyên khác hơn những đứa hàng xóm khác. Lệ tới chơi và ở lâu, có khi còn ăn cơm ở nhà của Quyên nữa . Lệ hay thường mua trái cây để biếu chú thím Năm, là ba má của Hùng để lấy lòng. Nói chung ai nấy trong nhà của Hùng cũng đều mến Lệ lắm. Nhiều lúc Quyên hỏi tại sao Lệ lại tốt với gia đình Quyên thế, lúc đó Lệ chỉ trả lời là tại vì mến Quyên mới thường qua nhà chơi thôi và thấy nhà của Quyên ai nấy cũng hiền lành nên Lệ thích.
Cũng nhờ đó mà tình bạn bình thường của Quyên và Lệ cũng đã trở thành tình bạn thân thiết . Khi Hùng tốt nghiệp tú tài 2 và đậu cử nhân Toán thì Hùng quyết định gia nhập quân ngũ trường sĩ quan võ bị Thủ Đức , mọi người biết được điều đó thì ai nấy cũng ngỡ ngàng. Ba má và họ hàng ai cũng mong cho Hùng trở thành bác sĩ, nhưng Hùng đã quyết chí cầm súng để bảo vệ quốc gia .
Ngày chia tay để Hùng lên Thủ Đức thụ huấn, ai cũng buồn não nuột, nhất là Lệ . Tuy mặt ngoài ra vẻ bình thản, nhưng trong lòng Lệ đau như cắt khi người yêu của mình sẽ phải đi xa không biết ngày nào trở lại . Lúc chia tay, Lệ chỉ nhìn theo bóng của Hùng khuất xa mà lệ nhòe khóe mắt .
Khi xe chuyển bánh, Lệ cố gắng chạy theo xe cho tới khi xe khuất hẳn thì mới quay về, Quyên lấy làm ngạc nhiên về cử chỉ lạ lùng của Lệ lắm. Sau đó Quyên thấy Lệ cúi gầm mặt lúc ra về, tay dụi dụi đôi mắt . Quyên hỏi . Lệ chỉ gượng trả lời là, "Bụi vô mắt ..."
Sau khi Hùng đi rồi, Lệ học được một năm nữa thì bỏ học . Nàng quay qua học may . Còn Quyên thì tiếp tục học và tốt nghiệp trung học .
o O o
Đã ba năm rồi từ ngày chuyến xe đò Liên Tỉnh Miền Tây đưa Hùng lên thành phố, tưởng đâu tình cảm của Lệ giành cho Hùng sẽ phai dần theo năm tháng. Nhưng ngờ đâu tình yêu của Lệ vẫn ấp ủ trong lòng như ngọn núi lửa chỉ chờ ngày bùng dậy. Hình ảnh của Hùng mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút càng đi sâu vào lòng của Lệ hơn. Có lẽ nhờ Hùng là một người cao ráo, trắng trẻo, và đẹp trai cộng thêm ăn nói lại có duyên nên một khi đã đi vào lòng bất cứ người con gái nào thì người đó sẽ khó quên. Riêng đối với Lệ là một người có tâm hồn sâu sắc lãng mạn, thì tình yêu trong lòng của nàng dễ khi mà phai mờ theo năm tháng.
Khi Hùng đã đi xa, những ngày thường thì Lệ hay chạy qua nhà của Hùng, viện cớ là rũ Quyên đi ăn chè nhưng thực tế thì muốn bắt được tin của Hùng từ chính miệng của người em gái anh ấy . Những lần như thế Lệ chỉ cần nghe Quyên nhắc tới chữ "anh Hùng, anh Hùng" là Lệ đã mãn nguyện lắm rồi. Còn những lần được thư của Hùng gởi cho nhà, thì Lệ như là người vui nhất, trông mặt của nàng tươi hẳn ra, nếu ai đó cố tình để ý tới nàng thì sẽ thấy gò má nàng ửng hồng, mắt nhìn lơ đảng về khung trời xa rồi lại nhắm hờ để tưởng nhớ về "ai đó".
Tuy trong thơ Hùng không bao giờ nhắc tới Lệ, nhưng đối với Lệ nàng chỉ cần biết Hùng vẫn bình an khỏe mạnh là nàng đã yên tâm . Những lần như thế thì Lệ thức khuya để mơ mộng về Hùng và viết nhật ký.
Sau khi Hùng đi khỏi, sáng ngày kế tiếp đó Lệ qua nhà Quyên để mượn một cái áo sơ mi của Hùng, viện cớ là đang học may áo sơ mi cho đàn ông cần cái làm mẫu, nhưng thực sự thì nàng muốn may áo để tặng cho Hùng. Cầm cái áo của Hùng trên tay, Lệ bỗng thấy xao xuyến vô cùng. Nàng ôm nó vào lòng để cảm giác mùi hơi của Hùng còn vương vấn, trái tim nàng bỗng rộn ràng xao xuyến. Nàng đứng trước kiếng để so áo trên người và ngắm nghía bên trái bên phải và mĩm cười làm dáng với chính mình.
Chỉ chớp nhoáng thời gian ngắn thì Lệ đã may xong cái áo sơ mi bằng vải ka-tê trắng cho Hùng, tuy thế nàng không bao giờ dám gởi tặng. Mặc kệ, nàng cũng chỉ muốn để đó, để trên đầu gối nằm và mỗi tối trước khi đi ngủ thì lấy ra ngắm nghía .
Những ngày tháng chăm chỉ học may, những đường kim mũi chỉ của Lệ trở nên xuất sắc, bảo đảm khi Hùng mặc nó vào rồi thì chỉ có khen chứ không chê . Tuy Lệ học hành không khá lắm, nhưng từ nhỏ đã có mong muốn làm một người thợ may giỏi . Ước nguyện của nàng là lấy được một người chồng bình dị, sống một cuộc đời vừa đủ, nàng sẽ sinh hai đứa con: một trai một gái . Rồi sau khi cuộc sống ổn định nàng sẽ giành dụm một số tiền nho nhỏ để mở một tiêm may lấy tên là Trúc Phương, cái tên không có một ý nghĩa nào với nàng, chỉ qua là nàng thích cái tên đó từ nhỏ . Nhiều lúc Lệ hay nói với má là, "Sao má không đặc cho con cái tên Trúc Phương đẹp hơn". Lúc đó má Lệ chỉ cười và nói, "Hỏi ba mày đó, ai mà biết!".
Rồi thời gian trôi qua 1 tháng, 2 tháng, 6 tháng, 1 năm cho tới hai năm, cuối cùng thì Lệ đã chờ được ngày này . Hùng đã trở về . Lệ tình cờ gặp chàng đang vác ba-lô trên vai, dáng đi hiên ngang, oai vệ trong bộ quân phục rằn ri mang lon Đại Úy . Một tiếng gọi "Anh Hùng" mà nàng đã chờ đợi hai năm nay, tiếng kêu thật sự phát ra khỏi thanh quản chứ không phải cái tên nàng gọi trong những lần chiêm bao thấy Hùng về.
Thời gian Hùng về phép chẳng được bao lâu không đủ cho ba má Hùng vui mừng thấy Hùng mỗi ngày, không đủ cho đám em của Hùng quây quần vui vẻ bên bàn ăn, không đủ để cho Lệ thỏa cái lòng mong nhớ bao năm tháng thì đến lúc Hùng phải trở lại Thủ Đức. Thế là Lệ lại thêm một đêm thức trắng. Đối với Lệ mấy ngày qua được gần gủi với Hùng thì cũng là quá đủ. Dẫu sao thì nàng vẫn chờ được Hùng trở về, nếu nàng có chờ thêm hai năm nữa thì nàng cũng cam tâm. Tình yêu đôi khi nó thiệt là khó giải thích. Nhất là tình yêu một chiều, người ta chỉ biết cho đi mà không cần nhận lấy . Đối với Lệ cũng thế, nàng chỉ cần biết yêu và tự mãn nguyện với tình yêu của mình có được mà không cần Hùng phải biết, không cần Hùng phải đáp ứng trở lại .
Tuy nhiên những lúc xa cách như thế này thì Lệ buồn lắm. Thiệt khổ lắm! Nàng không biết phải nói sao , nàng hơi hối hận vì sự thiếu can đảm bộc bạch của mình. Con gái Việt Nam của mình thiệt là thiếu can đảm trong vấn đề tranh thủ với tình yêu . Phải chi nàng nói đại với Hùng là nàng yêu anh lắm thì có thể Hùng chấp nhận nàng rồi chăng?
Giờ đây, nằm ở giường, ngước mặt lên trời là cả triệu ngôi sao lấp lánh, nàng lại trằn trọc băn khoăn với những kỷ niệm của Hùng, với những cuộc đối thoại không chủ đề, với những lúc tình cờ bốn mắt nhìn nhau . Tất cả và tất cả, đối với Lệ là một thứ thức ăn tinh thần để cho nàng vượt qua những lúc buồn tẻ nhớ Hùng da diết . Mà đâu có ai để cho nàng tâm sự những nỗi niềm đó, để cho nàng trút hết bầu tâm sự, để sớt chia món ăn tinh thần đó . Với Quyên chăng ? Không thể nào , Quyên là em gái của Hùng, rồi thế nào Quyên cũng nói cho Hùng biết, tới lúc đó thì Lệ phải ra sao , khi mà Hùng thốt ra rằng, "Chỉ coi Lệ là người em gái" . Lệ không thể nào chịu nổi sự từ chối như thế, chẳng thà nàng chịu ôm mối tình thầm trộm trong lòng mà đêm đêm nàng còn mộng mơ tới Hùng, còn gặp mặt Hùng, còn nói chuyện với Hùng một cách vui vẻ mỗi khi anh về phép còn hơn Hùng sẽ từ chối tình yêu của Lệ một cách phủ phàng và Hùng sẽ tránh mặt nàng, và nàng cũng không có mặt mũi để đương đầu với Hùng, đương đầu với sự thật đáng sợ .
Nói cho cùng thì nàng cũng nhất định yêu thầm Hùng. Lệ nhất định chôn vùi cái bí mật này trong lòng không cho ai biết cả, chỉ có ánh trăng, ngọn đèn dầu, chỉ có trời có đất, chỉ có mảnh giấy trắng và cây viết ngòi lá tre là chứng nhận tấm lòng của nàng thôi . Những lời lẽ mà nàng muốn trao cho Hùng chỉ là những bức thư tình không bao giờ gởi trên những trang giấy bu-luya mỏng dính.
Đêm nay cũng thế, ngồi lặng lẽ bên ánh đèn léo lắt, tiếng côn trùng kêu sao buồn tẻ. Lệ lại lấy giấy ra viết thư cho Hùng.
Anh Hùng,
Anh đã về, rồi anh lại đi rồi không biết bao giờ anh trở lại. Ngày mai này em không còn thấy anh nữa, không biết chừng nào ai lại trở về . Anh có biết là em mong nhớ anh lắm không . Đã sáu tháng rồi, em luôn nhớ anh từng giây từng phút . Không biết bao nhiêu đêm rồi, em ngồi đây buồn nhớ và viết thư cho anh . Sấp thơ của anh đã dầy cộm lên rồi mà em chẳng bao giờ dám gởi cho anh. Em thiệt là khờ và chết nhát phải không anh ?
Anh đã đi rồi, trở về quân trường cũ, còn lại em ở nơi này, ngồi viết thư cho anh . Viết lên những lời tâm sự thầm kín để gởi theo gió theo mây. Em sẽ viết hoài viết mãi cho tới sáu tháng tới, 1 năm nữa, hoặc 2 năm nữa khi anh có ngày nghĩ phép thì em sẽ lại gặp anh. Rồi chúng mình cùng ngồi nói chuyện, cùng đi ăn kem hay cùng thả bộ trên con đường Trần Hưng Đạo hay xuống bến cát ngồi ăn me đường hóng mát .
Anh Hùng, chắc anh đâu có bao giờ ngờ rằng cái con bé Lệ "béo" nhà đối diện lại thương thầm anh hả . Chuyện không thể ngờ được phải không anh, nhưng đó là sự thật . Anh có thể không biết sự thật này, nhưng em không thể phủ nhận điều này được . Hình ảnh của anh đã đi vào xương tủy của em từ dạo đó rồi, từ cái dạo anh tặng cho em cái bóp đầm vàng có thêu con bướm. Em nâng niu nó như một báu vật dù biết rằng quà tặng đó của anh như quà tặng của người anh trai cho một đứa em gái, nhưng đối với em thì em trân quí nó như một tính vật tình yêu của hai đứa mình.
Thôi, trời đã sáng rồi , hôm khác em sẽ viết tiếp cho anh ...
oOo
HAI NĂM SAU ...
Sau khi mãn khóa huấn luyện trường võ bị Thủ Đức, Hùng xin về Cần Thơ để cho gần nhà . Anh gia nhập vào Tiểu Đoàn 2/55 thuộc Sư Đoàn 24 AA . Lệ mừng như bắt được vàng và có dịp được gần Hùng hơn. Những lúc không có ở đơn vị thì Hùng ở nhà, những lúc Hùng ở nhà thì ít khi nào thiếu bóng dáng của Lệ quanh quẩn. Tuy nhiên tình yêu của Lệ đối với Hùng đến bây giờ vẫn dấu kín trong lòng.
Sáu tháng sau đó, Hùng bỗng nhiên dẫn theo một người con gái về nhà và giới thiệu là bạn gái . Tên Xuân. Xuân là một cô gái có thân hình cao ráo sang trọng. Là em gái của Thiếu Tá Trung Đoàn Trưởng Đào v. Bang thuộc trung đoàn của Hùng, năm nay nàng vừa mới lên năm thứ hai tại trường Đại Học Cần Thơ, ngành Kỹ thuật công nông. Ai cũng vui mừng cho Hùng vì cô gái đó có sắc đẹp mặn mòi lại có kiến thức cao . Riêng Lệ thì đau buồn vô hạn, úp mặt lên chiếc áo sơ mi của Hùng mà nàng đã mượn Quyên dạo đó mà vẫn chưa trả cho Quyên, nàng lại ôm những cái áo may cho Hùng để mà khóc, nàng khóc nức nở mấy đêm liền , không ăn kể cả không uống, hai mắt của Lệ sưng húp lên dấy đỏ một quầng.
Một ngày sau, một tuần sau , và rồi một tháng sau đó vẫn không thấy Lệ qua nhà Quyên chơi nữa . Mọi người trong nhà của Hùng ai cũng thắc mắc nhưng vẫn không có câu trả lời rõ ràng từ Lệ, Quyên có qua nhà Lệ chơi và hỏi tại sao. Lệ trả lời là vì nàng bận học may nên không được rãnh . Lúc đó Quyên thấy hơi là lạ, nhưng cũng không biết phải nói sao . Lệ bỗng trở nên ít nói, con người trầm tĩnh hơn trước, nói năng không còn được hoạt bát, và hay cho mọi chuyện trên đời đều có sự bi quan tồn tại .
Hùng vẫn không biết là mình đã phụ lòng thương yêu của Lệ, anh vẫn vô tư coi cái chuyện Lệ không qua nhà anh chơi là chuyện thường tình. Từ ngày anh có bạn gái, anh cũng thường hay vắng nhà. Những lúc về nhà thì luôn có Xuân bên cạnh. Hai người có vẻ khắn khít bên nhau luôn, chòm xóm ai nấy cũng vui mừng cho chú thím Năm sắp có một đứa con dâu vừa đẹp vừa hiền.
oOo
Ba tháng sau đó, tại khách sạn Nam Phương, trước căn phòng số 215, Hùng nắm tay của Xuân để bước vào . Tình yêu của Hùng đối với Xuân cũng như của Xuân đối Hùng tưởng như không thể nào cao hơn được nữa . Khi cánh cửa phòng được đóng lại, thì bốn mắt nhìn nhau không chớp. Hùng bỗng ôm chầm lấy Xuân vào lòng và đặt lên môi của nàng một nụ hôn say đắm. Toàn thân của Xuân bỗng sôi bùng lửa tình khi đôi môi dầy gợi cảm của Hùng lướt qua cái cổ trắng ngần. Hùng trân trọng nâng niu nụ hôn của mình sau gáy tai của Xuân để cho Xuân cảm nhận hết tất cả những tình cảm của anh giành cho nàng bấy lâu nay . Những tiếng ư ử trong cổ họng của Xuân giờ đã phát rõ ra thành tiếng khi đôi bàn tay rắn chắc dà? dặn phong sương của Hùng chà sát khắp tấm lưng đã ẩm ướt mồ hôi của Xuân. Xuân bỗng thấy yêu Hùng hơn bao giờ hết, nàng ôm chặt lấy Hùng hơn . Trong lúc Hùng mãi mê hôn khắp cổ của Xuân thì Xuân cũng bắt đầu hôn nhè nhẹ lên trán của Hùng. Mấy tháng quen nhau với Hùng, Xuân đã biến từ cô gái Tây Đô hiền thục, e ấp trở thành bạo dạn hơn trong tình yêu và luôn cả tình dục. Khác với các cô gái khác cùng thời điểm, Xuân có phần mạnh dạn hơn, nàng sẵn sàng chấp nhận quan hệ giới tính trước hôn nhân. Đối với Hùng nàng đã coi anh là chồng tương lai thì còn ngại ngần gì không trao cho anh những cái gì quí nhất của nàng và coi như đó là món vật định tình cho tình yêu bền vững sau này.
Hùng bắt đầu gỡ nhè nhẹ những cái cút áo bó chặt vào vòng ngực săn chắc của Xuân trong khi Xuân cũng từ từ cỡi đi bộ áo quân phục rằn ri của Hùng. Chỉ thoáng đó thôi thì Xuân chỉ còn lại chiếc áo lót màu kem loại trung bó sát vào người còn Hùng thì phô bày sự rắn chắc của cơ bắp sau bao năm tháng rèn luyện trong quần trường.
Hùng lại ôm chầm lấy Xuân, hít thở lên mùi da thịt thơm thơm của người con gái mới lớn. Xuân cũng vậy, lần đầu tiên được cảm giác bàn tay nham nhám chai sạn của người đàn ông mơn trớn trên da thịt của mình thì rạo rực vô cùng. Tay của Hùng đi tới đâu là Xuân cảm thấy rợn người sung sướng tới đó . Nhất là khi Hùng đặt bàn tay của anh vào trong lớp vải móp nịt ngực của Xuân để chạm vào hai điểm nho nhỏ trên bầu ngực căn mọng thì Xuân chết lim đi vì sung sướng. Xuân lúc này không còn nấc lên thành tiếng nữa bởi vì nàng đã cắn chặt hai hàm răng, người Xuân cong lên, một chân đứng chịu, một chân quàng lấy hông của Hùng để xiết chặt vào .
Khi Hùng lần đôi bàn tay ra sau lưng của Xuân để tìm cái khuy áo ngực thì không gian dường như tĩnh lặng lạ thường để lắng nghe tiếng lạo xạo khi Hùng cố gắng gỡ cái khuy ra, Xuân không còn kiên nhẫn hơn nữakhi hơi thở nóng ấm của Hùng cứ hừng hừng trước ngực của nàng, nàng đưa tay lên kéo ngược cái áo xú chiêng vòng qua khỏi đầu để rồi kiêu ngạo khoe cho Hùng cái sức sống ngồn ngộn chĩa thẳng về phía trước. Hùng không còn cách nào khác hơn, máu trong người anh sôi sùng sục của một chàng thanh niên tràn trề sức mạnh, rạo rực sự yêu đương nồng cháy. Anh đẩy Xuân vào sát vách tường, hai tay anh tạo thành nắm to để hờ lên ngực của Xuân để nghe cái sung sướng đang lan tràn khắp mười đầu ngón tay khi lần đầu tiên chúng chạm vào vùng da non mơn mởn man mát. Anh ngước lên nhìn Xuân một lần nữa, hai tia mắt như gặp nhau ở cuối con đường man dại để rồi anh lại vồ lấy một bên của Xuân mà hôn ngấu nghiến. Xuân đam mê mờ hẳn cả tầm nhìn chỉ còn biết để hai tay lên đầu của Hùng nắm chặt lấy tóc của anh kéo riết vào người mình.
Khi hai điểm nho nhỏ trên hai bầu ngực căng phồng của Xuân đã cương lên chín mọng đỏ hồng như trái trứng cá nở rộ vào những mùa mưa thì Hùng nắm lấy hai vai của Xuân để xê nàng tới sát bên chiếc giường. Xuân ngoan ngoãn nằm ngữa ra giường như mời mọc Hùng hãy nằm ướm lên người của nàng. Da chạm da, thịt cạ thịt, môi kề môi đã đưa máu nóng trong người của Hùng và Xuân chảy rần rần trong cơ thể . Cả Hùng và Xuân cảm thấy mình thương đối phương hơn bao giờ hết, họ chỉ muốn trao cho nhau tất cả những gì của họ có và bộc bạch những phần kín đáo nhất trong cơ thể như để chứng minh tình yêu cao thượng của đôi trái gái khi tình yêu đã chín mùi.
Bằng sự hợp tác của Xuân, Hùng khéo léo trút bỏ chiếc quần satin đen của Xuân ra. Hơi nóng hừng hực tỏa ra từ giữa hai đùi của nàng làm cho Hùng càng thêm phấn chấn muốn tìm hiểu thực hư ở bên trong. Trong đầu của Hùng lờn vờn sự ham muốn khám phá cái bí mật kín đáo của người con gái mà chưa lần nào trong đời của anh đã từng thấy qua. Khi đã thấy Xuân chìm đắm trong biển tình ái ân thì Hùng bắt đầu thực hiện ý định ấy. Anh đưa môi lân la từ trên nhũ phòng rồi lần là xuống vùng bụng của Xuân bằng những cái quét lưỡi ướt át. Hùng đi tới đâu gai ốc của Xuân nổi từng bệt một chung quanh đó . Xuân nhắm mắt lại để tận hưởng cái cảm giác tê mê mềm dại lần đầu tiên trong đời của nàng khi cái lưỡi nóng bỏng của Hùng ngoe ngoẩy vòng quanh rún của nàng để rồi nàng chỉ phát lên thành tiếng "A ... a" ở cổ họng. Rồi khi Hùng mạnh dạn lấn đôi môi sâu xuống một tấc thì người của Xuân co rúm lại như con tôm bị người ta quăng vào lò nước sôi cong mình chịu chết . Miệng của Xuân ấm ớ điều gì đó như là gọi tên anh, "Anh ... Hùng ... anh ... làm ....gì ..." . Nàng ngạc nhiên lắm, nhưng nàng không ngăn cản khi Hùng cố tình phì phà hơi thở nóng bỏng vào giữa hai đùi của nàng. Hùng biết rằng Xuân hãy còn là xữ nữ, trong đời của nàng chưa bao giờ nghĩ tới một người khác phái dùng miệng để hít thở nơi vùng kín mà cả đời nàng che đậy để giành cho giờ phút này đây, nàng chỉ biết là khi ái ân thì hai bộ phận sinh dục giao cấu với nhau mà thôi . Nhưng giờ đây Hùng làm thế thì nàng rất lấy làm thắc mắc, nhưng cảm giác thinh thích kỳ lạ lại cứ dâng tràn trong mình của nàng, nàng không biết làm gì hơn là cứ xuôi theo tự nhiên mà Hùng muốn.
Khi Hùng ướm nhẹ đầu lưỡi vào một vũng nhỏ đã hoen ướt tiết ra từ vùng kín của Xuân thì Xuân bắn thót mông lên khỏi mặt giường chừng nửa tấc, đồng thời nàng lại nấc lên thành tiếng kêu to phát ra khỏi cổ họng. Đối với Xuân mà nói thì đây là lần đầu tiên Xuân cảm giác được cái sung sướng lạ kỳ mà không bút mực nào tả cho nỗi . Còn đối với Hùng thì đây cũng là lần đầu tiên anh nhận dạng cái sự kích thích vô cùng khi làm cho người con gái sướng ngất, riêng đối với vị giác và khứu giác của chàng cũng đã bảo với chàng đây là lần đầu tiên trong đời .
Giây phút này đây Hùng thường bảo với mình là hãy kiên nhẫn tận hưởng những cảm giác đầu tiên tuyệt vời . Bao năm tháng trong quân trường đã giúp cho anh rèn luyện sự kiên nhẫn, anh không hấp tấp hay vội vã trong vấn đề ái ân. Anh hôn hít Xuân thật từ tốn, thật chậm rãi để thưởng thức những phút giây ngây ngất của người yêu, để thấy rõ giờ đây Xuân mới thực sự là Xuân khi phơi bày toàn bộ tâm hồn của nàng, không che đậy không giấu diếm.Khi thời điểm đã đến, Hùng không chần chờ gì nữa mà bắt đầu trút bỏ chiếc xì líp be bé màu đỏ của Xuân ra. Xuân chẳng những ngoan ngoãn làm theo mà còn tình nguyện hợp tác với Hùng để mau trút bỏ sự vướng bận đã cách chia bờ môi của chàng và vùng nhạy cảm của mình.
Khi chiếc quần lót đã rớt ra khỏi những đầu ngón chân thì Xuân cũng không còn e ấp che dấu những gì gọi là "bổn phận" của người con gái cần phải che đậy, nàng cũng không cần phải làm duyên làm dáng để cho mình trở nên quý phái thanh cao, đến nước này thì nàng chỉ xuôi theo sự đòi hỏi của thể xác mà thôi, nàng chủ động dang hai chân ra xa để mời gọi Hùng vào, "nè của anh đó, anh có thích không!". Giờ đây, lần đầu tiên trong đời của Hùng đứng trước tòa thiên nhiên mơ màng. Một thảm cỏ xanh mướt bao quanh khe suối, vài giọt sương còn long lanh đỉnh trên đầu ngọn cỏ . Hùng bỗng ngất ngây say đắm, anh không còn biết chung quanh đây là đâu, anh chỉ biết giờ này chỉ có anh ở đây, ở giữa hai ngọn đùi mềm mại và trước mặt của anh là sự hoàn mỹ của một người con gái mới lớn căng mộng và tràn trề nhựa sống. Anh cúi sát mặt để chiêm ngưỡng cho rõ hơn cái đẹp của đấng tạo hóa đã ban phát cho người con gái mà anh yêu. Anh thơm nhè nhẹ lên đó một cách nâng niu và một cách đam mê . Sự va chạm mềm mại ướt át lần đầu tiên trong đời đã biến cả hai không còn là chính mình nữa, Hùng vục mặt vào đó như con ong lần đầu tiên biết hút mật, nó hút thật hăng thật say sưa với những vị lạc lạc nhơn nhớt cắn vào đầu lưỡi . Xuân cũng thấy nàng không còn tồn tại ở thế giới này nữa, nàng đang ở thiên đường của cực lạc đam mê và đang dang đôi cánh thiên thần bay bổng. "Ôi ... a ... anh ... Hùng ... ơi !"
Khi sự tò mò tìm hiểu cơ thể bí ẩn của người con gái đã được giải tỏa . Hùng đã biết những gì anh muốn biết từ nhiều năm qua thì đến lúc anh phải làm những gì anh cần phải làm ngay sau đó . Hùng vẫn tiếp tục cho Xuân những giây phút vui sướng lần đầu tiên trong đời con gái của nàng, đồng thời anh cũng nhẹ nhàng len lén một cách tế nhị trút bỏ chiếc quần rằn ri trên người của anh ra . Cái lớn rồi tới cái nhỏ . Một sức nóng hừng hừng như lò lửa phát ra từ nơi đó, anh thấy người mình máu nóng chảy rần rần khắp nơi như núi lửa chỉ chờ lúc phun ra ngoài. Anh thấy nóng lắm và cứng lắm. Một sự thèm khát được bao trùm tăng dần trong đầu của anh như muốn nổ tung ra . Anh không kềm chế được bản thân con người của anh nữa , sự kiên nhẫn của anh dường như có giới hạn, nó như đã chấm dứt ở lằn ranh giới này . Bản năng con người đã chiến thắng anh, anh chỉ còn tuân theo cơn dục vọng đang lan tràn khắp thân thể .
Hùng nằm áp sát lên Xuân, anh lắc khẻ thân người để tìm một tư thế tiện lợi nhất ở giữa hai đùi của Xuân. Một cảm giác nóng ấm va chạm ở nơi đó . Anh bỗng thấy sung sướng vô hạn mà chỉ biết lấn tới, lấn tới theo vô thức của bản năng. Xuân dang rộng, nâng cao hai chân và chéo hai gót chân đặt trên lưng eo của Hùng và kẹp chặt lại theo phản ứng tự nhiên của mình để kéo Hùng sát vào mình hơn, để cảm giác tình yêu thực sự của đôi trai gái, giờ phút thiêng liêng thắt chặt sợi dây tơ hồng sắp diễn ra trước mắt.
Khi Hùng ấn sâu người mình xuống thì Xuân như thấy mình đang ở chín tầng mây xanh, nàng chỉ còn nghe tiếng thở "hì hì" và tiếng nho nhỏ văng vẳng bên tai, "Xuân ơi, Xuân ... anh yêu em lắm!". Xuân cũng muốn nói nhưng chỉ còn "Ừ ... ừ ... hử ... hử" trong cổ họng như muốn nói em hiểu được và em cũng yêu anh lắm, những gì mà em quí nhất trong đời giờ đây sắp dâng tặng cho anh rồi đấy . Anh lấy đi ! Anh hãy lấy đi, rồi bỗng nàng buông hai chân ra và dang xa thẳng đứng lên trời để cho Hùng dễ dàng chấp nhận món quà của nàng nguyện lòng dâng hiến. Hùng như hiểu được điều đó, anh bậm môi ép chặt thân người mình xuống tưởng chừng như sức nặng của anh có thể làm sập chiếc giường cây gỗ xoài. Cảm giác nóng rát ở ngay đỉnh đầu khấc làm cho anh trong chốc lát mất đi cảm giác sung sướng, nhưng anh biết là anh cần phải đi sâu hơn nữa thì mới tách được bức màng ranh giới giữa một người con gái và một người đàn bà .
Cảm giác đó cộng chung lại khi anh cố gắng đi vào sâu hơn và thấy mình như bị bó chặt hơn. Dần dà cái cảm giác đau đau hoàn toàn trở nên nhỏ bé so với cảm giác sung sướng lần đầu tiên cảm nhận một thứ nhung lụa mềm dại được trét mật ong. Anh bỗng thấy dương vật mình truột hẳn vào trong một cách êm ái nhẹ nhàng và anh biết rằng bổn phận làm người tình chăn gối với Xuân coi như đã xong ở chặn đầu . Kìa, hãy nhìn Xuân kìa! mắt nàng rớm lệ, không biết nàng đang đau hay đang sung sướng vì kể từ giờ phút này Xuân đã thuộc về Hùng, đã là vợ của Hùng, người vợ chỉ khác biệt ở tờ giấy hôn thú nữa mà thôi . Hùng có hứa với Xuân rồi ! Là anh sẽ cưới Xuân sau khi Xuân ra trường, đậu tú tài. Lời hứa của Hùng như là đinh đóng cột bởi bản chất con người anh là thẳng thắn và trung thực. Xuân tin ở Hùng lắm và nàng không ngại ngần gì để trao thân cho Hùng ngay .
Hùng lòn tay xuống dưới lưng của Xuân để ôm Xuân chặt hơn. Anh muốn nói cho Xuân hiểu là anh yêu nàng vô cùng. Anh hôn lên lông mi ươn ướt của Xuân như hiểu rõ nước mắt Xuân vì ai mà chảy, Xuân chớp chớp đôi mắt nhìn mặt Hùng một cách đắm say rồi nở một nụ cười với Hùng. Hùng cũng bật phì cười khi nhìn thấy hình ảnh dễ thương của Xuân, từ ngày anh quen Xuân đến nay có lẽ đây là lần đầu tiên anh bỗng thấy Xuân đẹp như tiên nga, đẹp hẳn hơn vẻ đẹp bình thường Xuân đã có . Anh cúi xuống hôn lên môi của Xuân, một nụ hôn đằm thắm không có một sự gấp gút nào. Xuân cũng đáp lại Hùng, họ lại bắt đầu tìm ở nhau một điệu nhạc slow mùi du dương trầm bỗng. Sự khoan khoái dâng trào đi từ bờ sung sướng này tới bờ sung sướng kia. Mỗi cái nhịp của Hùng vừa dứt thì cả hai trào ra tiếng "Ư ứ" trong cổ họng, nhưng tiếng của Xuân có phần mạnh bạo và to lớn hơn làm cho Hùng càng thêm hứng khởi. Nhất là những lúc anh bất thần nhịp mạnh xuống thì Xuân lại nấc mạnh lên không còn là tiếng "ư ư" nữa mà là tiếng "hứ hứ". Hùng đoán biết Xuân thích nhất là những lúc anh thình lình tập kích mạnh vào người nàng nên anh cứ canh năm bảy nhịp đều đều thì anh hấc một mạnh một nhịp . Điệu nhạc cứ thế vang lên "Chập chập chập chập chập ... chình chình", tiếng kót két của chiếc giường gỗ xoài lại hòa âm với những điệu nhạc sập sình của hai người càng thêm hào hứng. Có lẽ đây là lần đầu tiên cùng hòa hợp với Xuân nên Hùng không muốn chấm dứt quá sớm, anh muốn kéo dài càng lâu càng tốt để sau này khi có dịp ngồi nhắc lại cái lần đầu tiên này thì anh luôn hãnh diện với chính mình. Vì thế mỗi lần anh sắp đạt tới đích thì anh lại ngừng, rồi nửa phút sau anh bắt lại nhịp điệu "chập chình" của anh. Thoáng một cái thôi thì hai người đã quần nhau gần cả tiếng, đối với Xuân thì đã quá đủ cho lần đầu tiên, nhưng đối với Hùng anh còn muốn kéo dài hơn nữa .
Xuân bất thần đẩy Hùng ngã lưng ra giường rồi nàng ngồi thẳng trên bụng của Hùng. Tuy Hùng hơi ngạc nhiên nhưng anh đoán biết là Xuân định làm điều gì . Anh nằm im chờ đợi ... Xuân cúi xuống ngậm cái núm bé tí của Hùng, bỗng anh thấy toàn thân mình nhột nhạt khôn tả . Anh bắt đầu nói nhảm: "Xuân ơi! Xuân làm gì đó ... Ư ư ư". Xuân bỗng thấy hạnh phúc lắm, hạnh phúc vì bỗng nhiên làm cho Hùng thấy sung sướng, nàng bắt đầu nhịp nhè nhẹ trên bụng của Hùng, Hùng nâng người lên để đón theo nhịp của Xuân. Xuân càng lúc nhịp càng mạnh phối hợp những cái liếm mút nóng bỏng trên ngực của Xuân. Hùng bỗng thấy mình không còn chống chọi được bao lâu nữa, tuy anh muốn kéo dài "phút xuân thu" nhưng anh không đã không nằm ở thế chủ động thì làm sao có thể tự chủ được, anh muốn ngưng nhưng Xuân vẫn tiếp tục nhịp và nhịp mạnh hơn nữa . Hùng bắt đầu lẫn vẫn những suy nghĩ "Thôi mình đành bỏ cuộc, sướng quá, chắc chịu hết nỗi rồi ... Ah Xuân ơi ... XUÂN ƠI! ... XUÂN...". Hùng bất thần đẩy đầu Xuân lên, anh bỗng nghĩ trong lúc này, lúc sắp đạt tới khoái cảm tột cùng, anh muốn nhìn mặt Xuân thật rõ, bộ mặt xinh tươi như đóa hoa hồng mới nở, anh muốn nâng niu bộ ngực căn tròn của Xuân trong khi anh thấy sung sướng đang dâng trào và phóng thẳng lên trên. Bỗng trong ánh mắt của Hùng giờ đây chỉ lờ mờ khuôn mặt của Xuân, nàng đang nhìn anh, nhìn bộ mặt nhăn nhó sung sướng của anh, nhìn anh đang rùng mình và những thớ thịt trên người run rẩy nhảy giựt ; Xuân bỗng thấy trong mình của mình một giòng sữa ấm phóng thẳng vào trong ấm cúng lạ thường.
Hùng buông lỏng hai tay thở dốc, Xuân cúi xuống ôm Hùng và hôn lên trán của anh, nói: "Thương anh quá Hùng ơi". Hùng không trả lời mà chỉ gật đầu . Có lẽ anh đã mệt lắm rồi, một tiếng đồng hồ thì đâu có ít ỏi gì . Tuy không nói nhưng anh chồm người lên để ôm ghì Xuân vào lòng. Xuân ngoan ngoãn nằm im để cảm giác sự thương yêu của Hùng đang cho mình. Không gian bỗng chìm lắng chỉ còn lại tiếng đồng hồ "tít tắc" trên tường và tiếng thở đều đều của Xuân và Hùng đang dần dần đi vào giấc mộng mị vui sướng.
Đại đội phó Trần Lê vừa gặp Hùng vác ba-lô bước vào thì lên tiếng: - Trung Úy Mạc Cẩm Hùng! - Chào đại đội phó, anh khỏe không! - Hùng chào hỏi . - Vẫn còn chưa chết! Hình như mày có người kiếm kìa . - Ai vậy ? - Nghe nói Thiếu Úy Phong gì đó . - Có phải Lâm Trung Phong không ?- Hùng hỏi, hai mắt sáng rỡ lên. - Không biết là Phong nào ? - Có phải dáng người cao cao, mập mập không ? - Không, dáng thằng này ốm lắm! - Không lẽ ... anh có biết anh ta đang ở đâu vậy? - Đang ngồi chờ ở khu quân trang đó . - Vậy hả, cám ơn nhe !
Hùng vừa nói xong thì vọt chạy về phía khu quân trang, linh tính trong lòng anh báo cho biết là người anh sắp gặp là một cố nhân đã xa cách mấy năm rồi .
"Chát ...", Hùng vỗ mạnh lên vai người đàn ông đang ngồi chăm chú nhìn hai con gà đang đá nhau gần đó. Người đó quay lại ...
- Anh đó hả anh Phong!-Hùng lớn tiếng mừng rỡ . - Thằng Hùng... mày ... - Trời ơi ... lâu quá !
Bỗng hai người ôm chầm lấy nhau, tình bạn thân thiết bấy lâu nay làm cho cả hai vui mừng khôn tả . Phong nắm hai vai của Hùng đưa Hùng ra trước mặt ngắm nghía . - Mày đó hả Hùng , trông lạ quá, bự con và đẹp trai hẳn ra ... - (Hùng cười) bị phạt hít đất đó! - Lên lon Đại Úy rồi hả, lẹ quá ! - Anh Phong ... anh cũng lạ quá , nhớ ngày xưa ... - Nhớ ngày xưa tao mập lắm phải không . - À, bây giờ thấy anh hơi ốm mà rắn chắc. - Vậy chứ sao mậy, lính tác chiến mà, mập mập chạy chậm bị bọn nó "tĩa" chết sao mậy . - Hà ... hà ... - Nghe nói mày có "đào" rồi phải không ? - Tin tức của anh cũng nhậy thiệt, em nhớ là em chưa bao giờ nói cho anh biết điều này . Dạ, đúng rồi . Cổ là sinh viên năm thứ nhất đại học nông lâm, anh biết Thiếu Tá Trung Đoàn Trưởng Đoàn văn Bang không ? - Có nghe nói . - Ừ, là em gái của "thẩy" đó . - Hùng, mày cũng ngon đó, dám "vớt" em gái của cấp trên. - Đâu dám, tụi em đến với nhau rất tự nhiên. - Phải không đó, đàn ông nhau không hà, nói thiệt đi . - Anh nói chơi ... À, anh lên Thiếu Úy rồi, trông bảnh ghê . - Bảnh chỗ nào..., chừng nào giới thiệu em Thiếu tá cho tao gặp... người em dâu coi ! - Cổ còn đi học, cuối tuần này em sẽ dẫn ra mắt anh . - Được lắm! ... Kiếm quán cà phê nào anh em mình nói chuyện coi . - Quán bên kia đường kìa, có cô chủ quán cũng xinh lắm!- Hùng nói . - Vậy sao ... nhắc tới mới nói nghe, anh của mày vẫn còn "cơn đô" nè . - Anh vẫn chưa chấm cô nào sao . - Người ta chấm tao thì có . Tao ế lắm mày ơi . Vừa đi vừa nói mày ... - ... - Tao đổi về đây rồi, bởi tình hình ở Cần Thơ dạo này căng thẳng lắm, bắt được tin sẽ có sáp lá cà lớn đó . Với lại sẵn về đây định nhờ mày giới thiệu cho một cô nàng nào coi được mắt một chút . Con gái xứ Tây Đô này ... mày biết mà! - Được được, em sẽ giới thiệu cho anh! ...-Hùng bỗng nghĩ tới Lệ, con bé hàng xóm, nếu cáp đôi với hai người này chắc hạp lắm. Phong thì vui tính nói nhiều, còn Lệ thì hơi e ấp ít nói, hai người có người nói người nghe thì tâm đầu lắm. - Cho hai ly cà phê đen, cô chủ quán- Phong lên tiếng khi bước vào quán. - Đó , đó ! cô đang đi tới là cô chủ đó anh thấy sao . - Thì thấy được quá chứ sao, Ê mà tướng đi coi bộ sàng xê dữ mậy !-Phong thì thầm. - Chào cô Sương, đây là anh em kết nghĩa với tôi, Thiếu Úy Phong. - Chào anh! - Sương nhũn nhặn trả lời . - Chào cô! Tôi đổi về đây từ Hốc Môn. - Vậy hả ! Vậy có dịp gặp anh thường xuyên hé !- Sương nói và mĩm cười . - Nếu cô tính giá cả hợp lý thì tôi đóng quân ở quán của cô suốt ngày luôn-Phong ra chiều thân mật . - Anh biết nói chơi chứ, giá cả sao không hợp lý, bán quán cà phê đâu có lời nhiều đâu anh, anh tới uống thường xuyên thì em cảm ơn anh nhiều . - Chà ... cũng "đanh đá" trả lời trả vốn dữ nghen-Phong cố tình nói pha trò. - Phải vậy chứ sao, anh! Ở đây, em mà không đanh đá thì chắc bị các anh nuốt sống hồi nào không hay . - Em nói chơi chứ hả, lính tụi anh hiền thí mồ . - Ở đó mà hiền, lạng quạng có ngày em mang ba-lô ngược đó . - (Cả 3 người đều cùng cười vui vẻ)-Phong cũng không ngờ cô chủ quán bạo dạn quá nói chuyện bầu bì mà không ngượng miệng. Chắc hẳn cô nàng này cũng có chung đụng xác thịt nào với anh em binh lính nào đó rồi .
oOo
- Hùng ơi có ở nhà không-Phong lên tiếng. - Bây đâu ra coi ... coi ai kiếm thằng Hùng-chú Năm ba của Hùng từ trong vọng ra, cái giọng thật đặc sệt của dân miền Nam. - Dạ!-Quyên trả lời rồi đứng dậy đi ra ngoài .
Phong còn đang đứng lóng ngóng thì thấy từ trong nhà một cô gái trạc tuổi 20, 21 bước ra . Phong cúi đầu chào vội.
- Anh kiếm anh Hùng hả - Quyên hỏi khi thấy trước mặt mình là người đàn ông trạc tuổi 30 cao lớn mặc áo quân phục rằn ri. - ...-Phong nhìn Quyên đăm đăm không trả lời. - Anh kiếm anh Hùng ...- Quyên hỏi thêm lần nữa .
Phong chợt giật mình, nảy giờ anh như người "mất hồn" trước vẻ đẹp dễ thương của Quyên. Từ khi Quyên bước ra, anh thấy Quyên mặc áo "đồ bộ" vải bông lụa là, dáng người nhỏ nhắn dễ thương. Quyên có mái tóc đờ-mi gat-son thật đúng với mẫu người trong lòng của Phong. Da của Quyên ngâm ngâm vẻ bánh ít nít trần, con gái ở miền Tây ít khi kiếm được một người trắng. Quyên tuy không được nước da sáng như gái thành phố, nhưng nàng được một cái là thân thể liền lạc, mắt tròn to thật có duyên...Đùng! Phong bị cú một cú "sốc" ái tình đánh vào đầu chỉ còn bất thần đứng im không nói năng được gì cả .
Nghe tiếng Quyên hỏi lần thứ hai, Phong trở lại với thực tại trước mắt.
- À, Hùng có nhà không ... em! - Anh Hùng anh đi vắng, anh là ... - Tôi là Phong, bạn học chung với Hùng hồi trung học . Ghé qua thăm... - Ủa, anh là anh Phong đó hả . Nghe anh Hùng nhắc tới anh hoài . Trước đó có thấy thơ của anh gởi cho anh Hùng. - À, vậy hả , em là ... - Dạ, em là Quyên. - Thì ra em là Quyên. Trong thơ tôi có nghe thằng Hùng nhắc tới đứa em gái của nó tên Quyên, vừa tốt nghiệp trung học gì đó . - À, đúng rồi . Em chuẩn bị vào đại học ngành hành chánh ngân hàng. - Giỏi quá vậy - Phong buột miệng khen liền. - (Cả hai im lặng trong chốc lát, đứng xớ rớ). - Anh có định ở lại chờ anh Hùng hay nhắn gì không để em nhắn cho? - Thôi để anh đi, hôm khác anh trở lại ... để thăm em. - Thăm em ? - À, không thăm hai bác - Phong biết lỡ lời cố tình bào chữa . - Ai đó con Quyên-má Quyên từ trong bước ra . - Dạ, chào bác. - Ai vậy ? - Chắc bác không nhớ con đâu, hồi xưa con có gặp bác một lần ở chợ . Con là Phong, bạn học của Hùng. - Phong, phô gì bác đâu có nhớ ai, dạo này già cả rồi trí nhớ kém lắm. Cậu vô nhà cơm nước đi, thằng Hùng không biết chừng nào mới về, hồi sáng thấy nó chở con Xuân về nhà được một lúc thì nó đi mà bác không biết nó đi đâu . Tụi nó thiệt là không thấy bóng dáng tâm hơi đâu hết trọi . - Dạ, thôi bác, để con về, con còn có chuyện, mai con trở lại .
Phòng nhìn Quyên gật đầu chào rồi bước đi, trong lòng Phong bỗng trổi dậy cái vui vui thích thích mà tự bao giờ anh chưa bao giờ có được.
Hôm sau Phong cũng tới kiếm Hùng, anh không mặc quân phục như ngày hôm qua nữa, anh mặc áo sơ mi trắng trông thật là nho nhã .
- Ê, Hùng, kiếm mày hôm qua không gặp-Phong nói . - Ờ, em có nghe người nhà nói lại. - Đưa gói bánh phồng khoai và trà Thiết Quan Âm này cho bác trai, đặc sản ở trên tao . - Trời, quà cáp chi anh! - Có gì đâu, chút đỉnh cho hai bác vui thôi . - Chào anh Phong-Quyên dắt chiếc xe đạp bước ra trong bộ áo dài trắng may bằng lụa bóng thước tha . - À, Quyên! Đi đâu mà diện đẹp vậy . - Dạ, em tới trường . Thôi em đi nhe . Anh ngồi đây chơi . Chiều ở lại ăn cơm. - À, chiều anh ở lại .
Sau khi Quyên đi rồi, hồn vía của Phong cũng bay theo luôn. Hùng nói điều gì đó Phong gật gật cái đầu nhưng chả hiểu gì cả . Phong bất chợt hỏi Hùng :
- Rãnh hả ? Cà phê đi chớ ! - Được, nhưng để em dẫn anh tới nơi này . - Tới đâu ? - Đi thì biết .
Hùng bước đi trước, Phong theo sau . Chỉ vài bước thôi thì Hùng đứng trước một căn nhà đối diện. Phong cũng kịp thời bước tới . Hùng lớn tiếng vọng vào trong:
- Lệ ơi ! Lệ .
Nghe tiếng của Hùng gọi, Lệ mừng rỡ vô cùng. Cả mấy tháng nay nàng ít khi qua nhà của Hùng chơi từ khi biết Hùng đã có ý trung nhân, là cô Xuân nào đó mà nàng có lần nghe Quyên nhắc tới. Lệ buồn lắm, nhưng Lệ nhớ Hùng lắm. Nàng hay thường len lén nhìn qua nhà của Hùng để trông anh về ăn cơm trưa mỗi buổi, rồi nàng lại canh cho Hùng ra khỏi nhà sau cơm trưa trở lại quân trại . Mỗi ngày nàng chỉ cần nhìn Hùng thế là đủ . Nàng sẽ thấy yên tâm hơn, tạm đủ tốt cho ngày đó .
Lệ đon đả chạy ra :
- Anh Hùng ! - Lệ, Khỏe không ? - Khỏe . Anh vô nhà chơi . Bỏ dép đó đi anh, nhà dơ sẵn rồi . - Đây là Lệ, cô bé dễ thương hàng xóm, còn đây là Phong , bạn học của anh . - Chào!
Cả hai, Lệ và Phong, không nói ra lời nhưng trong phút chốc cũng thừa hiểu là Hùng muốn gì , Hùng muốn giới thiệu hai người họ với nhau đây mà . Lệ bị bất ngờ vì người yêu trong lòng của mình lại giới thiệu mình cho một người khác . Lúc đó nàng không biết phải phản ứng ra sao , nhưng chắc là đau lòng lắm. Đứng trước Hùng và người mới quen thì Lệ chỉ còn biết tế nhị, lịch sự, và vui vẻ để đón nhận cái "chân tình" quan tâm của người hàng xóm mà mình thầm yêu trộm nhớ .
- Anh Phong khỏe không?-Lệ mĩm cười chào hỏi xã giao lấy lệ .
Còn Phong, anh biết tính tình của Hùng lắm, một khi Hùng đã nói thì giữ lời . Hôm trước nói giới thiệu cho Phong thì làm ngay, nhưng Phong không ngờ lại nhanh như thế, nhưng dẫu sao thì cũng đã chậm rồi vì mới ngày hôm qua Phong đã gặp mặt Quyên, một tiếng sét ái tình bất ngờ mà anh không bao giờ tin là hiện hữu trên đời , nhưng anh biết rằng đời của mình sẽ dính liền với Quyên.
- Khỏe, Lệ, Lệ làm nghề gì ? - Dạ, em làm thợ may ở chợ này . - Nghề cũng tốt đó, thích hợp với phụ nữ thời nay: Thêu thùa vá may . - Dạ!
Chuyện trò qua loa, cả Phong và Lệ đều biết trong thâm tâm mình đã có đối tượng khác thì khó mà tiến xa hơn được nên cố tình tìm cách lãng tránh kéo dài cuộc đoái thoại .
Chiều đó, Phong cố tình ở lại ăn cơm tối với gia đình của Hùng vì anh muốn chờ Quyên về . Nhưng Quyên vẫn chưa về . Cơm nước xong xuôi và uống trà nhâm nhi cả buổi bàn chuyện chính trị với ba của Hùng một lúc lâu Phong vẫn chưa thấy Quyên về . Nhìn lên đồng hồ thì đã hơn tám giờ. Phong xin phép ba má Hùng về, hôm khác sẽ trở lại . Hùng đưa Phong ra cửa rồi từ giã .
Trời bắt đầu sấm chớp , mưa lâm râm, Phong cho chiếc xe Jeep lao nhanh về phía trước. Từ nhà Phong về quân trại khoảng 20 phút, anh không cần vội vã hay sợ mưa ướt áo nhưng bản tánh anh là người thích phóng xe. Chiếc xe lao nhanh trên đường Tạ Thu Thâu, mưa càng lúc càng lớn hơn. Phong cho cánh quạt nước chạy, anh tiếp tục nhấn ga, gió man mát tạt vào mặt anh làm cho anh thấy khoan khoái và tỉnh hẳn người ra. Bỗng anh thấy loáng thoáng trước mặt một cô gái tóc ngắn bước xuống xe đạp và chạy thẳng vô một cái chòi gần đó, một tay cô dắt xe, một tay cô cầm cặp che trên đầu . Phong chạy huốt qua, nhưng ngờ ngợ điều gì đó anh cho xe quay đầu lại .